Đề bài: Nếu một người được gọi là phu quét đường hãy quét những con đường như Michelangcle đã vẽ tranh, hãy quét những con đường như Beethoven đã soạn nhạc và hãy quét những con đường như Shakerpear đã làm thơ

Con người ta sinh ra đã có những con đường. Những con đường ấy được cuộc sống tạo nên bằng những trải nghiệm, rồi lặng lẽ trao cho con người. Một người bình thường nhất, nhưng luôn biết bước đi một cách can trường, chậm rãi, sẽ có được những món quà mà cuộc sống dành tặng họ.

Đề bài: Nếu một người được gọi là phu quét đường hãy quét những con đường như Michelangcle đã vẽ tranh, hãy quét những con đường như Beethoven đã soạn nhạc và hãy quét những con đường như Shakerpear đã làm thơ. Người phu quét đường cần phải quét những con đường sạch tới độ tất cả những thiên thần nơi thiên đàng, lẫn con người trên trần gian sẽ phải dừng lại và nói rằng: “Đây là người quét đường vĩ đại, người đã làm thật tốt công việc của mình ”
(Mục sư Martin Luther King)

Ý kiến trên giúp bạn suy nghĩ như thế nào về bản thân mình và mọi người xung quanh đối với công việc mà bạn và họ đang làm?

BÀI LÀM 1

Con người ta sinh ra đã có những con đường. Những con đường ấy được cuộc sống tạo nên bằng những trải nghiệm, rồi lặng lẽ trao cho con người. Một người bình thường nhất, nhưng luôn biết bước đi một cách can trường, chậm rãi, sẽ có được những món quà mà cuộc sống dành tặng họ.

Tôi nghĩ ra một câu chuyện như thế này:

Ở một thành phố nọ, có một người phu quét đường già nua. Ông làm công việc ấy bao nhiêu năm rồi, chẳng ai nhớ rõ, ngay cả đến bản thân ông. Con người ấy đã lang thang khắp ngõ hẻm trong thành phố, làm bạn với từng con đường. Ông quen thuộc chúng đến nỗi, chỉ cần lắng tai nghe cũng đủ để ông biết mình đang ở đâu. Ít nhất một lần, mỗi con người từ đủ thế hệ trong thành phố ấy nhìn thấy ông; ít nhất một lần họ hỏi thăm ông, hoặc chí ít mỉm cười với ông. Người già nhân từ ấy đem cho mỗi con đường một sức sống mới. Mỗi ngày, không sớm thì muộn, ông khoác cho chúng những bộ cánh tinh tươm. Để rồi mỗi tối, bằng những đồng xu kiếm được, ông trở về, không lúc nào quên mang một hai túi kẹo nhỏ cho những đứa cháu đang đợi ở nhà...

Nếu có một Michelangcle đi qua những con phố ấy, hẳn ông sẽ nói rằng: “Người phu quét đường ấy đã nặn lên vẻ đẹp của đường phố”.

Nếu có một Beethoven như thế, ngồi lặng nghe tiếng chổi liền tay của người phu quét đường, tiếng chổi nhẹ buông theo từng cơn gió cùng tiếng lá cây bên đường xào xạc. Ắt hẳn ông sẽ nhận xét rằng; “Đây quả là bản giao hưởng của sự lao động đầy nhiệt huyết!”

Và đây là lời nói mà nhà soạn kịch vĩ đại - con người của những số phận - Shakerpear sẽ thốt lên “Một cuộc sống bình thường đến cao cả!”.

Vâng! Những con người như Michelangcle, Beethoven hay Shakespear, người phu quét đường..., tất cả đều là những con người bình thường và có những số phận mà một người bình thường có thể có. Có ai biết rằng, Beethoven từng có lúc chán ngán việc học âm nhạc, Shakespear đã trải qua nhiều công việc, gian nan trước khi thực sự trở thành nhà soạn kịch vĩ đại, Michelangcle đã từng bị vắt kiệt sức lực làm việc ... Họ là những con người bình thường bởi họ đã đau khổ, đã chán nản, thất vọng hay mệt mỏi. Họ bình thường bởi những gì họ làm nên đều xuất phát từ tình yêu dành cho con người, hay sự vật, những số phận, hay những vẻ đẹp nhỏ nhoi nhất nhưng không ngừng tỏa sáng. Và có những người phu quét đường mang trong mình những vẻ đẹp bình dị nhưng không ngừng tỏa sáng ấy. Họ có những con đường để đi và những ước mơ để hướng đến...

Cụ già ấy đã cao tuổi rồi. Con người ta đi vào quãng đời: mà bệnh tật, cô đơn, buồn tủi dễ xảy đến. Nhưng ông cụ ấy vẫn gắn bó với công việc quét đường. Đơn giản, đó là niềm hạnh phúc của ông. Niềm hạnh phúc khi tận tay mình sưởi ấm niềm vui trên môi đứa cháu bằng những chiếc kẹo. Niềm hạnh phúc của một người già đã có một giấc mơ lớn thành hiện thực: thấy những đứa cháu vui đùa bên mình. Và niềm hạnh phúc ấy lại cháy lên mỗi ngày, làm ấm áp thêm, mái nhà lụp xụp trong những ngày đông giá lạnh... Ước mơ có vẻ nhỏ bé, nhưng nó mang đến những món quà lớn lao cho những đứa cháu của ông.

Rồi từ những số phận bình thường bỗng trở nên cao cả. Đó là khi con người ta biết đứng lên sau mỗi lần gặp khó khăn, vấp ngã. Beethoven bị điếc cả hai tai, nhưng chính vào thời gian này, ông lại sáng tác ra những tuyệt tác vĩ đại nhất; Michelangcle được biết đến với những bức tranh tuyệt mĩ mang đầy vẻ đẹp con người trong công trình kiến trúc trần nhà thờ Sistene. Nhưng ít ai biết rằng, ông đã vượt qua sự kiệt sức, tuyệt vọng để tạo nên những kiệt tác về con người. Tôi nghĩ, mỗi người đều là những vì sao của sự cao cả, chỉ là một số đã lu mờ, một số tỏa sáng và được ngưỡng mộ, số khác đã không may bị che khuất. Nhưng hãy nhớ một điều, một khi đã biết tỏa sáng sẽ luôn mãi tỏa sáng.

Nhưng điều gì khiến một ngôi sao tỏa sáng? Điều gì đã khiến con người ta đứng dậy, tiếp tục bước đi? Tôi lại quay về với câu chuyện về ông cụ quét đường ấy:

Đương nhiên, cuộc sống không bao giờ tĩnh lặng, nó luôn mang lại thử thách. Người già ấy không phải là ngoại lệ. Ông cũng đã chịu nhiều đắng cay, bị khinh rẻ bởi những người giàu có hơn, bị ăn quịt mất tiền công, bị chửi mắng... Nhưng đừng bao giờ so sánh những việc lặt vặt ấy với những gì ông được hưởng. Ở cái xóm nghèo của ông cứ mỗi tối ông lại ngồi đọc những câu chuyện mà mẹ ông hay kể ngày xưa cho những đứa cháu. Mỗi câu chuyện ấy lại chứa một bài học cuộc sống ông cụ dành cho các cháu, ông lại thấy mãn nguyện biết bao khi nhìn những đứa cháu của ông ngủ yên với một nụ cười mãn nguyện trên môi. Tuy tôi muốn, đám thanh niên vẫn tụ tập ca hát và nghe những câu chuyện của ông. Người già ấy bỗng chốc hóa thành một thủy thủ, đưa đám trai tráng ra ngoài biển cả; rồi thành một nhà thơ, ông ngâm lên những vần điệu thuộc lòng hoặc học lỏm được. Đôi khi, ông kể về những con phố ông đã đi qua, những con người tốt bụng ông đã gặp. Những câu chuyện của ông dường như không bao giờ chấm dứt, đến nỗi cả đám thanh niên phải thốt lên: “Bố già ơi! Thật phục bố quá!” Cuộc sống cho ông những món quà kì diệu biết bao!

Đây là phần đầu trong một câu nói của mục sư Martin Luther King: “Nếu một người được gọi là phu quét đường, hãy quét những con đường như Michelangcle đã vẽ tranh, hãy quét những con đường như Beethoven đã soạn nhạc, và hãy quét những con đường như Shakerpear đã làm thơ ...” Cho dù là Michelangcle, Beethoven, Shakerpear hay là người quét đường nọ, thì họ đã đều quét những con đường của mình thật sạch: Họ đã dùng những chiếc chổi đến từ tình yêu cuộc sống, từ tình yêu công việc, để quét thật sạch rác vụn, bụi bẩn, chướng ngại để tạo nên con đường của chính mình, con đường của tinh thần.

... Người phu quét đường cần phải quét những con đường sạch tới độ tất cả những thiên thần nơi thiên đàng, lẫn con người trên trần gian sẽ phải dừng lại và nói rằng: “Đây là người quét đường vĩ đại, người đã làm thật tốt công việc của mình”. (Mục sư Martin Luther King)

Để làm một công việc thật tốt, người ta tạo nên những "tá" quy trình, giai đoạn hay thủ thuật, một cách đại trà và phổ cập nhất để đưa con người đến một thành công nhất định. Thành công của mỗi người có thể giống nhau, có thể khác nhau. Nhưng điều cốt lõi làm nên một thành công cá nhân đó là niềm đam mê và nhiệt huyết đối với công việc. Một người thực sự thành công khi họ thấy hoan hỉ với những gì mình làm và tiếp tục.cố gắng. Tôi nghĩ, đó là một phẩm chất của con người, một phẩm chất thật tốt đẹp, nhưng theo thời gian, với sự rập khuôn trong xã hội công nghiệp hóa, đã bị biến đổi. Nhưng có lẽ, con người chưa thể hiểu được những gì mình đang làm.

Có một câu nói như thế này: “Con người ta hạnh phúc khi có một công việc để làm, một người để yêu và một ước mơ để vươn tới”. Tôi nhớ là vậy. Vâng! Một công việc để làm. Người ta cố gắng tìm cho mình một công việc yêu thích, đâu phải chỉ để có tiền lương, thu nhập cao, nhàn rỗi, mà còn vì một điều khác. Công việc chính là trải nghiệm, là một phần cuộc sống. Và con người bước đi cũng nhờ công việc ấy. Một sinh viên dấn thân vào ngành báo chí - một ngành đôi khi rất nhạy cảm - nhưng với lòng kiên trì, gan dạ và quyết tâm bài trừ cái xấu, con người ấy đã bất chấp sự ngăn cản của mọi người. Một nhà thơ nghèo xác xơ, nhưng giàu về tinh thần, cứ mỗi lần sinh nhật vợ lại gửi một bài thơ kèm một bông hồng độ thắm. Một cậu bé mơ ước làm một khách sạn thật lớn (không viển vông đâu!), bởi cậu muốn mang đến tiếng cười, sự vui vẻ và thân thiện của mình đến cho mọi người. Một người chiến sĩ hi sinh vì bảo vệ Tổ quốc, người mẹ ấy đau khổ nhưng luôn cảm thấy tự hào về con mình. Một cán bộ kiểm lâm bị đánh trọng thương vì hi sinh bản thân bảo vệ rừng, Và một người quét đường thầm lặng, một người mẹ tảo tần, vất vả nhưng luôn hạnh phúc, đơn giản tình mẫu tử là dành cho các con là vô bờ bến. Những con người ấy thực sự đang bước đi. Họ đã cảm thấy món quà của cuộc sống dành cho mình.

Tôi dành hai từ để gọi những con người này “vĩ đại”. Họ vĩ đại không phải vì họ được biết đến. Họ vĩ đại không phải bởi vì họ lập nên những chiến công lừng lẫy. Mà họ vĩ đại vì họ biết làm những con người rất bình thường. Họ vĩ đại vì họ đã làm thật tốt công việc của mình, họ trở thành những phu quét đường thực thụ, quét những con đường sạch đến nỗi những thiên thần nơi thiên đàng, lẫn những con người trên trần gian đều phải dừng lại và nói rằng: “Đây là một người phu quét vĩ đại, người đã làm thật tốt công việc quét đường của mình”. Hãy như những người phu quét đường, tuy luôn làm việc một cách thầm lặng, nhưng làm việc một cách thực thụ. Hãy làm việc với một tâm huyết lớn lao, để những thiên thần trong tâm hồn có thể trỗi dậy, để tự tin trong cuộc đời. Hãy làm việc như Michelangcle, Beethoven hay Shakespear để biết vượt qua mọi gian khổ, để hiểu và yêu thêm cuộc sống. Làm việc với một tâm hồn biết rung cảm, bạn sẽ mang hạnh phúc đến cho bản thân và những người xung quanh. Làm việc để cống hiến. Và hãy làm việc như chưa bao giờ được làm việc, để bạn mãi luôn tỏa sáng!

... Đã đến lúc ta thử nghỉ chân một chút và nhìn lại quãng đường vừa đi. Đoạn đường ấy luôn ánh lên một thứ ánh sáng của vinh quang, ánh sáng của một con đường không chút bụi bẩn mà chính tay ta làm nên. Và ta vẫn sẽ bước đi.

BÀI LÀM 2

Con người ta sống trên đời, ai không có ước mơ, khát vọng cho riêng mình? Và đúng như vậy, muốn thành công, bạn hãy chắp cánh cho những ước ; mơ đó bay cao bay xa. Nhưng, mai này thành đạt rồi, bạn có còn nhìn xuống những con người bình thường, đang làm những công việc bình thường mà không hề tầm thường?

Hồi bé, được đi học, nghề nghiệp đầu tiên mà chúng ta biết đến là giáo viên. Bạn và tôi, trong tâm trí non nớt, nhận thức có phần hạn hẹp kia, chắc hẳn ai cũng từng có ước mơ được làm cô giáo. Sự ân cần, chu đáo, dịu dàng và rất đỗi chân thành mà thầy cô đem lại, ít nhiều khiến bạn cảm động và biết ơn. Nhưng bạn ơi bạn có biết, thầy cô phải trải qua biết bao khó khăn để giúp bạn hiểu bài dễ dàng, nhẫn nại khuyên nhủ cậu học trò ngỗ nghịch biết vâng lời, đã dùng tình yêu nghề để sưởi ấm trái tim ta. Vâng, đúng vậy, nghề giáo là một nghề cao quý…

Bài học đạo đức hồi lớp một có một câu chuyện:

Cô giáo hỏi các em học sinh trong lớp:.“Bố mẹ các con làm nghề gì?”. Các bạn trong lớp đều hăng hái trả lời: - “Bố con là bác sĩ, mẹ con là giáo viên”, “Bố con là kĩ sư, mẹ con là nhà văn” ... có bạn học sinh trong lớp không ngại ngùng đứng lên và nói rằng: “Bố mẹ con đều là công nhân vệ sinh”. Cả lớp cười ồ lên, bạn gái đó đỏ mặt và như hiểu ra. Nhưng cô giáo đã nói: “Trên đời này mọi nghề đều cao quý, chỉ có những người làm nên những công việc trái pháp luật mới đáng xấu hổ”. Hiện tại bạn là cậu ấm, cô chiêu, bạn được bố mẹ lo cho từng tí chút, bạn còn nhớ bài học giản dị kia về nghề nghiệp? Bạn còn nhớ rằng ra đường hãy cho mẩu rác vào túi thay bằng việc tiện này quăng luôn ra đường. Bạn biết không, có thể việc này nhỏ thôi nhưng cũng đem tới nụ cười, sự ấm áp cho cô công nhân vệ sinh môi trường trong đêm tối đang cùng tiếng chổi tre, thầm lặng làm công việc của mình hàng đêm.

Thương nhân trước kia bị người ta coi rẻ và dùng từ “con buôn” để gọi tên nghề. Nhưng hiện nay, ai không phủ nhận rằng, thương nhân đã làm giàu cho đất nước. Thương nhân cũng là một nghề cao quý.

Sống là để được yêu thương và không ngừng cho đi yêu thương. Nếu công việc nhàn hạ ai cũng chọn hết thì công việc khó khăn vất vả phân ai? Xã hội ngày càng văn minh, phải chăng người ta quên rồi cái thời kì “không khóc nhè để mẹ trồng cây trái, ba vào nhà máy, ông bà vui cấy cày”. Lời bài hát của trẻ mẫu giáo thôi nhưng người lớn học nhiều đấy. Bạn làm những công việc bây giờ có đủ hăng say và ham mê như khung cảnh mà bài hát vẽ ra. Làm bất cứ việc gì, phải yêu thích, ham mê mới có thể làm tốt. Bạn chỉ nhìn vào những công việc hiện tại đang là mốt, là thời thượng mà không yêu thích, ham mê. Chắc rằng bạn có niềm tin mà làm thật tốt?

Martin Luther King - người phu quét đường với tinh thần tương tác và lương tâm qua bài phát biểu của mình muốn làm sạch những con đường kì thị và áp bức để kêu gọi mọi người cùng đưa nhau tới cái mĩ học của cuộc đời, nơi có hòa bình và nhân bản. Đoạn trích “Nếu một người được gọi là phu quét đường ... người đã làm thật tốt công việc quét đường của mình” mang ý nghĩa đó. Ông muốn thấy được những con đường sạch của khai sáng và hưởng hương thơm của sự khai sáng. Người phu quét đường mà Martin Luther King nhắc tới không chỉ có! vậy, ông muốn thông qua lời nói của mình giúp người khác cảm nhận được những nghề nghiệp và công việc lương thiện bình thường trong cuộc đời như người phu quét đường đã làm những điều bình thường mà không tầm thường.

Cuộc thi hoa hậu Việt Nam năm 2008, xin miễn bàn tới tính đúng sai về giải thưởng cũng như điều tiếng về cuộc thi này. Á hậu hai Nguyễn Thuỵ Vân - người mà nhiều người nghĩ sẽ giành được ngôi vị hoa hậu, trong cuộc phỏng vấn với báo nọ, cô được đặt câu hỏi liên quan tới danh hiệu của mình. Cô đã nói không giành được vương miện nói không buồn thì là nói dối, nhưng tình cảm mọi người dành cho cô, vô hình chung cô đã đeo vương miện trong lòng mỗi người. Vậy, bạn thì sao, không làm những công việc cao quý nhưng bạn đã làm thật tốt, thật tận tâm công việc của mình, bạn đã sống thật tốt với những người xung quanh vô hình chung bạn cũng đã đeo vương miện trong lòng họ rồi đấy!

Sống trên đời chỉ cần một tấm lòng, để gió cuốn đi. Hãy biết theo đuổi đam mê, hãy ước mơ không ngừng, làm mọi việc để thực hiện ước mơ đó và làm thật tốt công việc của mình. Xin hãy đi trên con đường mình đã chọn và đừng nuối tiếc. Xin mượn câu văn của nhà văn Lỗ Tấn thay cho lời kết: “Kì thực trên mặt đất làm gì có đường, người ta đi mãi mà thành đường thôi”, Và dù bạn lựa chọn cho mình con đường nào thì bạn cũng hãy say mê, và cống hiến hết mình bạn nhé.

Các bài học liên quan
Đề bài: Bình luận câu châm ngôn: “Im lặng là vàng”

Bài học nổi bật nhất

Đề thi lớp 11 mới cập nhật