Không biết loài cây ấy có từ bao giờ, chỉ biết rằng nó không kiêu sa như những bông hoa buổi sớm, cũng không rực rỡ như những chiếc lá bóng bẩy trên cành. Thế mà trong tim tôi luôn lung linh hình ảnh của loài cây ấy - cỏ dại.
Đời sống kinh tế và đời sống tinh thần của nhân dân ta ngày một cao. Trồng hoa, chơi hoa, tặng hoa... đã ngày một trở thành nét đẹp văn hóa của nhiều gia đình, nhiều tầng lớp nhân dân, nhất là ở các vùng đô thị.
Me vôn đã đẹp với thân cây đều đặn, không cao lỏng khỏng như dầu, không lùn tịt, đẹp với vỏ cây cằn cõi gợi nhớ những cội tùng già bên chùa cổ trên một sườn non
Tháng ba, sau những đợt mưa xuân, chuối tơ vươn lên phơi phới. Lá chuối xanh ngắt. Tàu chuối như những bàn tay xanh nõn nà phe phẩy rung động. Mưa gõ vào lá chuối tơ, âm vang "tùng tùng" nghe thật vui tai.
Sông Thái Bình chở phù sa về xuôi, hằng năm cứ lấn dần ra biển. Con đường ngăn nước mặn ngày một thêm dài, thêm cao. Cùng với những bãi sú, bãi vẹt cửa rừng ngăn mặn là những đồng cói bát ngát bao la.
Vào giữa tuần trăng mỗi tháng, nhất là những ngày đẹp trời, nguyệt quế tưng bừng nở hoa. Nguyệt quế nở suốt đêm ngày, nhưng có điều rất đặc biệt: phô sắc ban ngày, dâng hương về đêm.
Sân nhà em được che rợp một giàn thiên lí.Năm ngoái chữa nhà, lát lại cái sân, một vài thứ có thể đổi thay, nhưng cái giàn thiên lí thì bà và mẹ cô giữ, nhất định giữ lại.
Từ đường cái liên xã có lối rẽ vào trường em dài độ 100 mét. Lối rẽ được lát xi măng phẳng lì rộng khoảng 4 mét. Hai bên lối đi là hai hàng cây bằng lăng khép tán làm cho cảnh quan trường em trở nên xanh, đẹp.
"Quê hương '" Ôi hai tiếng gọi sao mà trìu mến và tha thiết. Quê hương không những là chùm khế ngọt, là con diều biếc, mà còn là khoảnh vườn chôm chôm đầy ắp quả