Đề: Em hãy dựa vào hiện tượng trên, dựng một câu chuyện ngắn cổ nhân vật là em và cây táo nhằm biểu hiện một suy nghĩ mà hiện tượng trên đã gợi cho em

Vườn nhà em có một cây táo rung rinh quả ngọt vào cuối mùa thu, đầu mùa đông. Táo Gia Lộc quả to, tròn ngọt, da nhẵn bóng, vàng tươi, trông đến thích mắt. Nhưng cứ đến cuối năm, năm nào cũng thế, ông em lại dùng dao sắc chặt hết cành to, cành nhỏ, cưa cụt đến gần tận gốc, quét lên một lớp vôi trắng sau đó bón phân gio.

Đề: Sau mỗi mùa quả ngọt, cây táo chịu nỗi đau để người trồng cây đốn hết cành to cành nhỏ, gai góc rườm rà thì mùa sau mới đơm hoa kết quả tốt tươi.

Em hãy dựa vào hiện tượng trên, dựng một câu chuyện ngắn cổ nhân vật là em và cây táo nhằm biểu hiện một suy nghĩ mà hiện tượng trên đã gợi cho em.

BÀI LÀM

Vườn nhà em có một cây táo rung rinh quả ngọt vào cuối mùa thu, đầu mùa đông. Táo Gia Lộc quả to, tròn ngọt, da nhẵn bóng, vàng tươi, trông đến thích mắt. Nhưng cứ đến cuối năm, năm nào cũng thế, ông em lại dùng dao sắc chặt hết cành to, cành nhỏ, cưa cụt đến gần tận gốc, quét lên một lớp vôi trắng sau đó bón phân gio. Ông em giảng giải:

- Có đốn, táo mới tốt.

Em rất thương cây táo. Nó là người bạn quý cho em màu xanh, niềm vui, hy vọng, quả ngọt, gọi chim vành khuyên tới nhảy nhót. Mới ngày nào nó xum xuê cành lá, sừng sững giữa vườn, rung rinh quả chín. Hôm nay nó chỉ còn lại cái gốc xù xì, nứt nẻ, màu nâu xỉn, lớp vôi trắng như cái áo bệnh viện của người ốm. Trông xa, gốc táo giống như một người đang lặng lẽ ôn lại cơn thử thách vừa qua.

Một buổi chiều vắng vẻ, em lựa lời hỏi nó:

- Táo này, sao có những cây táo ở bờ rào, góc chợ, bãi tha ma chẳng phải chịu hình phạt gì cả, chúng vẫn cành to, cành nhỏ, xum xuê hoa lá.

Gốc táo cất tiếng nói trầm trầm, điềm đạm:

- Sá chi loài táo dại, hỡi người bạn nhỏ! Chúng có ích gì mà chăm sóc. Nhưng tôi phải xin lỗi, hình như bạn đã dùng một từ không chính xác?

- Một từ không chính xác?

- Vâng, tôi được chăm sóc chứ không phải chịu hình phạt.

À, ra thế, ông em đã bảo: Táo có đốn, táo mới tốt. Nhưng cách chăm sóc, kể cũng lạ đời. Em bèn hỏi thêm cho ra lẽ:

- Nhưng táo có đau, có buồn không?

Vẫn giọng điềm đạm, trầm trầm kia đáp lại:

- Đau thì có đau, buồn thì không. Thuốc đắng giã tật, con người ta nhiều khi phải trải qua mổ xẻ đau đớn mới lành được bệnh, lấy lại sức lực. Đấy là chưa nói đến những thói hư tật xấu cần vứt bỏ, những cái cũ kỹ sai lầm cần thay đổi, nhiều khi cả những cái thân thiết chính đáng cần hi sinh nếu con người muốn làm những việc có ích cho đời. Loài táo chúng tôi cũng thế. Sau mỗi mùa quả ngọt, sức già cỗi đi, cành lá rườm rà vô bổ, chỉ tổ sâu bệnh bám đầy. Đốn cành, quét vôi, chăm bón là cần thiết để lấy lại sức thanh xuân hoa trái. Bạn trẻ chờ đón mùa sau sẽ rõ.

Mùa xuân đã đến. Gốc táo nứt nẻ, xù xì phủ lớp vôi trắng, bỗng như có phép lạ trổ những mầm xanh bụ bẫm, phổng phao, vươn lên cường tráng dưới ánh mặt trời, đâm cành non tơ, xanh rờn lá non hứa hẹn mùa hè đầy hoa và một mùa thu trĩu quả.

Các bài học liên quan
Đề: Em hãy giải thích câu: “Đi một ngày đàng, học một sàng khôn
Đề: Cảm hứng về hạnh phúc đời thường và kỉ niệm tuổi thơ trong bài “Tiếng gà trưa” của nhà thơ Xuân Quỳnh.

Bài học nổi bật nhất

Đề thi lớp 7 mới cập nhật