Đề: Một bạn thân rủ em đi chơi trong lúc bài vở làm chưa xong. Em hãy kể lại cụ thể câu chuyện trên

"Chơi" và "học” - hai từ mà học sinh chúng mình thường hay lưỡng lự để chọn. Ai chứ, Hùng - bạn chí thân của tôi - sẽ chọn ngay "chơi". Còn tôi, tôi phải thật dẻo lưỡi để năn nỉ nó mỗi khi nó sang rủ đi chơi.

BÀI LÀM

"Chơi" và "học” - hai từ mà học sinh chúng mình thường hay lưỡng lự để chọn. Ai chứ, Hùng - bạn chí thân của tôi - sẽ chọn ngay "chơi". Còn tôi, tôi phải thật dẻo lưỡi để năn nỉ nó mỗi khi nó sang rủ đi chơi.

Tôi nhớ mãi hôm ấy, không giống như "buổi sớm mai đầy sương thu gió lạnh" như Thanh Tịnh tả, mà là một buổi sáng oi bức. Và tôi, tôi công uể oải. Đang loay hoay suy nghĩ cách giải toán, chợt cái khuôn mặt quen thuộc đáng yêu của Hùng ló ra giữa cửa. Nó nhăn nhó, vẫy tay:

- Đi đá banh, Huân! Trời này ngồi học thiệt là khổ!

Lời mời mọc nghe mới ngọt làm sao! Muốn ào ra sân chơi với nó nhưng tôi khựng lại trước nét chữ to đùng của mẹ trên bảng: "Trông em, trông nhà, học kĩ bài để làm tốt kiểm tra, nghe con". Tôi ỉu xìu như trái banh xì hơi.

- Không đi đâu, chiều nay có kiểm tra một tiết mà!

- Ôi chao, học sinh giỏi như cậu, sợ gì. Tớ còn chẳng lo nữa là cậu. Hôm nay thiếu cậu, chúng sẽ đè bẹp cầu thủ xóm mình.

Nghe đến đó, máu anh hùng trong tôi đã nổi lên, vì tôi chẳng giỏi gì nhưng chúng nó cứ tôn tôi lên là cầu thủ xuất sắc của xóm về tài lừa banh. Ôi, một sự ngưỡng mộ đến cám dỗ. Tôi phân vân. Phải chi giờ này có mẹ ở nhà, tôi sẽ dễ dàng từ chối nó.

- Sao! Đi không? Suy nghĩ gì mà lâu thế?

Nói sao đây để nó đừng giận? Tôi chỉ tay lên bảng để nó thấy lý do và lòng tôi nhẹ nhõm. Nó xị mặt:

- Học! Suốt ngày học!

- Lâu lâu mới có bài kiểm tra một tiết lại là tiết toán với hệ số nhân đôi. Cậu không thấy mình bị điểm thấp là thiệt lắm sao? Học sinh giỏi như cậu với mình mà thua bọn con gái thật ê mặt! Còn đá banh để hôm khác cũng được. Tớ rất sợ đi chung với những "con ngỗng" đỏ.

Tôi phân vân và nó có vẻ thấm. Tôi tấn công tiếp :

- Hơn nữa, mẹ tớ đi làm, không ai trông nhà, trông em. Đừng giận tớ nhé. Tớ hứa khi nào rảnh sẽ xin phép mẹ đi chơi với cậu một trận ra trò.

Nói xong, tôi ấn nó ngồi vào ghế rồi vờ hạ giọng : "Bài này tớ không làm được, cậu thử xem!". Lòng say mê toán học trở lại, nó tập trung vào bài toán. Làm xong thì trời nắng to, tôi cười bảo nó:

- Giờ này đá banh chắc bỏng lưng.

Nó lắc đầu:

- Cậu lừa tớ giỏi như lừa banh vậy!

Sau tiết kiểm tra chiều hôm ấy, với hai điểm mười đỏ chót, tôi sung sướng thấy mình đã tự chủ được. Tình bạn của chúng tôi thắm thiết hơn. Tôi vẫn xứng đáng được bố mẹ yêu quí, tin cậy.

* Bài đọc thêm:

ĐÔI BẠN TRÊN CÁNH ĐỒNG

Ô, thật là kỳ quặc cái thời niên thiếu.

Vâng, nhưng cũng chính vào thời đó, tôi và Thơm đã có những ngày sống đẹp tươi. Buổi sáng, chúng tôi đi học. Buổi chiều, tất cả các bài tập, bài kiểm tra chúng tôi hoàn thành trong khoảng hai tiếng từ một đến ba giờ. Sau đó là thời gian thần tiên, tôi trước, Thơm sau, cùng ra cánh đồng. Nếu là tháng năm, sẽ có những cơn mưa rào bất chợt. Chúng rắc lên đầu, lên vai những giọt nước lớn, mát lịm. Chúng gieo vào tâm trí tiếng mưa rơi vui vẻ, nồng ấm; chúng tung ra trước mắt tấm màn bạc mênh mông, sáng chói, đan dệt bởi làn nước trong suốt và những tia sáng rực rỡ của mặt trời. Không gian xáo trộn bởi âm thanh, bởi làn ánh sáng xuyên qua nước, bởi cảm giác hạnh phúc tràn đầy. Chúng tôi bước dưới cơn mưa kỳ diệu đó. Những bông lúa vàng ướt át và sắc lạnh cọ vào da thịt. Dòng nước chảy ào ào qua bờ ruộng tẽ thành hai khi qua chân chúng tôi. Những con nhái trơn nhẫy, chui vọt qua bắp đùi, để lại một cảm giác lạ lùng, vừa kinh sợ, vừa êm ái. Thỉnh thoảng, một tiếng sấm nổ bùng giữa không trung, sau khi tia chớp đã xé rách khoảng trời mịt mờ nước xóa. Lúc đó, Thơm kêu thét lên, ôm chầm lấy tôi. Tôi cố gắng tỏa ra vững vàng giữa vùng đồng không mông quạnh.

- Đừng sợ.

Và lòng tôi trào lên cảm giác tự hào, sung sướng khi được chở che cho người bạn nhỏ dịu hiền đó.

Cơn mưa mùa hạ giống một giấc mơ ồn ào mãnh liệt nhưng chóng qua. Tạnh mưa, chúng tôi đi bắt cá rô rạch. Đôi khi gặp những vũng nước tụ đầy cá thầu dầu - thứ cá nhỏ bằng hai ngón tay, thân dài, vây trắng, bụng nhiều mỡ mà các bà các chị thường mua về để nấu canh dưa với cà chua. Chúng tôi vớt được từng rổ. Này bạn, bạn đã bao giờ được bắt cá chưa? Nếu chưa, bạn hãy cố gắng thực hiện cho được một lần. Và bạn sẽ thấy, không phải mình nắm được trong tay một loài vật có vẩy thuộc lớp dưới ếch nhái, đặc điểm là máu lạnh và thở bằng mang... như những loài sinh vật lớp sáu đã dạy ta, mà là một niềm vui thú không gì thay thế được.

Rồi nữa, bạn đã từng ăn cá nướng ngoài đồng chưa? Trời ơi, tôi và Thơm đã từng ăn bao nhiêu lần như thế. Chúng tôi vào một điểm canh đê nhỏ, làm nơi trú chân cho nhiều người đi làm đồng. Hoặc chúng tôi tìm đến một gò đất quen thuộc dưới bóng cây. Trước khi đến đây, phải kiếm cho được một vài tàu lá chuối, thìa muối, ít củi đốt và hộp diêm. Thế rồi, đem những con cá tươi rói còn ngoác mồm ngáp gói vào ba lượt lá chuối, quấn chặt, lấy đất bùn bọc bên ngoài, nếu là loại đất sét dính thì càng tuyệt. Đốt củi và đặt gói cá bọc đất đó lên nướng cho tới khi đất khô nở vỡ toát từng miếng. Cậy những mảnh vỡ đất đi, bóc hết ba lượt lá chuối, ta sẽ có một món ăn ngon hơn mọi thứ cao lương mỹ vị trên đời. Tuột bỏ lớp vẩy và da cá, chỉ còn lại những lườn thịt trắng nõn bốc hơi nghi ngút. Nước ngọt trong thịt cá không mất, mỡ chảy từ bụng cá cũng ngấm luôn vào đó, lẫn mùi lá chuối non bị đốt cháy thơm phảng phất. Rắc vài hạt muối lên. Và thế là chén. Cánh đồng thì mênh mông không một bóng người. Chỉ có tiếng ếch nhái râm ran và nước róc rách chảy qua các bờ ruộng. Mà lúa thì vàng như không phải là lúa mà là một thảm lụa màu mơ chín ai rải trên đường... hai chúng tôi đã nhiều lần nướng cá ăn như thế. Và lần nào, chúng tôi cũng sung sướng như bắt gặp một hạnh phúc bay từ tinh tú xa xôi nào tới. Lúc thì chúng tôi tưởng mình như Rôbinxơn trên hoang đảo. Có lúc, chúng tôi tưởng mình là hai thám tử giữa sa mạc phi Châu. Có lúc, chúng tôi lại ngỡ mình là hai kẻ tìm vàng ở Châu Mỹ đang ngồi nghỉ ăn bữa trưa trên cao nguyên man dại... Vâng, thế đấy... các bạn chớ cười cái hạnh phúc của thời niên thiếu. Khi ta mười hai tuổi, có bao nhiêu ảo tưởng đã đem lại phút giây sung sướng thật sự và chân chính. Hạnh phúc đó, nổ còn lại bền lâu trong suốt cả cuộc đời...

Các bài học liên quan
Đề: Cảm hứng về hạnh phúc đời thường và kỉ niệm tuổi thơ trong bài “Tiếng gà trưa” của nhà thơ Xuân Quỳnh.
Để: Em sẽ viết như thế nào để thể hiện nhận thức đúng đắn của mình đối với vai trò công lao của thầy giáo, cô giáo và nói lên lòng biết ơn của mình đối với thầy cô?

Bài học nổi bật nhất

Đề thi lớp 7 mới cập nhật