Đề: Một lần, em được nghe mẹ kể truyện “Sự tích trầu cau” Trong giấc mơ, em như thấy mình đã đến được cánh rừng, nơi có ba anh em đang yên nghỉ. Em đến bên họ và nói những lời viếng thăm. Hãy kể và tả lại cảnh đó

Tuổi thơ trong tôi là những câu chuyện bà kể. Cuộc sống của tôi chìm trong những huyền thoại xa xưa. Nhưng chỉ duy nhất một lần, chính bàn chân tôi đã đặt lên mảnh đất diệu kì đó. Một cánh rừng trong mơ với Sự tích trầu cau.

BÀI LÀM

Tuổi thơ trong tôi là những câu chuyện bà kể. Cuộc sống của tôi chìm trong những huyền thoại xa xưa. Nhưng chỉ duy nhất một lần, chính bàn chân tôi đã đặt lên mảnh đất diệu kì đó. Một cánh rừng trong mơ với Sự tích trầu cau.

Điều gì đã khiến tôi quá sợ hãi? Một thứ ánh sáng nhạt nhòa, đen nhẻm của bóng tối bao trùm cả cánh rừng. Những lùm cây rậm rạp, u ám làm không gian ở trên nặng trịch. Thỉnh thoảng, những âm thanh từ đâu vang lên đầy bí ẩn làm tôi rùng mình. Nhìn quanh quất. Nhưng vẫn chỉ là một cánh rừng hoang vắng, không một bóng người. Sợ hãi hồi lâu, tôi mới cảm thấy cái lạnh đã ngấm vào xương tủy. Những luồng gió bất rít lên một cách điên cuồng như xé tan làn da mỏng manh này. Rồi cứ thế bao nhiêu nỗi kinh hoàng cứ dồn dập đến theo nhịp tim đang ngày càng đập mạnh của tôi. Nhưng rồi thời gian cũng xoa dịu đi nỗi sợ hãi này và mặt đất đã mời gọi bước chân tôi bước tới.

Đêm tối mịt mùng, từng bước đi là từng bước khó khăn, gian khổ. Đường gập ghềnh, trơn tuột, lại những cái đốt của vắt ừng, muỗi độc. Những hàng cây xum xuê chắn lối, tát vào mặt những cái tát rát mình của lá. Gai góc chằng chịt xiên ngang dọc cào rách chiếc áo mỏng tanh mà không hề thương xót. Nó còn nhẫn tâm gương thẳng để lại những vết xước trên thịt da. Cái lạnh cặp kè đôi bên. Nhưng bỗng một khoảng không bừng sáng - một thứ ánh sáng diệu kì. Mọi vật như trở dậy với một sức mạnh phi thường. Trước mắt tôi, một tảng đá vôi trắng tinh. Nó tượng trưng cho tấm lòng minh bạch của người em. Anh đã ra đi trong nỗi buồn đau khi mất đi người yêu thương duy nhất - người anh trai của mình. Một cây cau thẳng đứng vững vàng. Ấy chính là người anh - người chồng tốt bụng. Trụ cột trong nhà cũng chính là anh. Vậy mà chỉ một phút lầm lẫn... Tôi lặng đi. Những giọt nước mắt lăn nhanh trên gò má. Tôi nhìn chị, một người thiếu nữ mảnh mai, dịu dàng đang quấn quýt bên chồng. Giờ chị chính là dây trầu mềm mại leo trên thân cau. Dù đã mất đi nhưng họ vẫn là một đôi bồ câu trong trong sáng, luôn sát cánh bên nhau. Anh sẽ mãi mãi là chỗ dựa vững vàng nhất. Ngoảnh đi. Đâu rồi cái khí trời lạnh lẽo? Hay có một bó đuốc nào sưởi ấm lòng mình? Tôi tự nhủ. Cái sợ hãi giờ không là gì nữa. Cánh rừng đã không còn khiếp sợ như xưa. Hay chăng ấy chính là sự thiêng liêng. Chỉ trong phút giây họ đã làm dịu đi bao nỗi kinh hoàng. Giờ tất cả chỉ còn sau lưng. Tôi thầm cảm ơn. Lặng lẽ quỳ xuống trước họ, tôi lặng đi. Trong tâm khảm mình, tôi thầm mong cho họ có một cuộc sống mới hạnh phúc hơn. Ở bên kia thế giới, họ có thể làm lại từ đầu. Họ là những tấm lòng cao cả, cuộc sống của họ sẽ sung sướng biết chừng nào. Tôi nhắm mắt lại, mong sao những cơn gió sẽ mang lời cầu nguyện của tôi đến họ. Tôi mở mắt ra, trời đã sáng để đánh thức một giấc mơ.

Mọi thứ đều bị lãng quên sau một giấc ngủ dài thanh thản. Nhưng với tôi, giấc mơ ấy đã đi vào trái tim, đã hòa vào dòng máu tôi để mãi mãi sẽ không bao giờ tôi quên được.

Các bài học liên quan
Đề: Cảm hứng về hạnh phúc đời thường và kỉ niệm tuổi thơ trong bài “Tiếng gà trưa” của nhà thơ Xuân Quỳnh.
Để: Em sẽ viết như thế nào để thể hiện nhận thức đúng đắn của mình đối với vai trò công lao của thầy giáo, cô giáo và nói lên lòng biết ơn của mình đối với thầy cô?

Bài học nổi bật nhất

Đề thi lớp 7 mới cập nhật